XUÂN QUỲNH – “Dữ dội và dịu êm - Ồn ào và lặng lẽ…”
XUÂN QUỲNH viết:
“… Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể… ”
TK (*) – Nghiệm:
“Một mùa Thu lại đến,
Ta nhớ mùa Thu qua.
Ta nhớ mùa Thu xa,
Một mùa Thu lại đến.
Dữ dội và dịu êm,
Trên từng con sóng nhỏ.
Dữ dội và dịu êm,
Giữa Thu đến và đi.
Mùa Thu nay khác rồi,
Giữa muôn trùng người đến.
Giữa muôn trùng người đi,
Em có đến – và đi?
Một mùa hoa lại đến,
Trên từng phố em qua.
Một mùa hoa lại đến,
Em còn đến hay chăng?
Ta đợi em nơi này,
Ta đợi em – có hay?
Ta đợi em – nơi này,
Ta đợi em – có hay?
Đừng để mùa Thu qua,
Đừng để mùa Thu xa.
Con đường hoa không lối,
Ai đi về với ai?
Ta đợi em – mùa này?
Ta đợi em – mùa này?
Ta đợi em – có hay?
Con đường – ta đợi em.
Đừng để mùa Thu qua,
Đừng để mùa Thu xa.
Ta đợi em – nơi này,
Đừng để mùa Thu qua.”
TK – Lữ khách vô hình, cảm tác