HỒ ĐÌNH PHƯƠNG – “Con đường xưa em đi - Vàng lên mái tóc thề - Ngõ hồn dâng tái tê - Anh làm thơ vu quy - Khách qua đường lắng nghe - Chuyện tình ta đã ghi…”
Nhà thơ HỒ ĐÌNH PHƯƠNG viết, “Con đường
xưa em đi - Vàng lên mái tóc thề - Ngõ hồn dâng tái tê - Anh làm thơ vu quy - Khách
qua đường lắng nghe - Chuyện tình ta đã ghi…”
TK (*) – Nghiệm:
“CON ĐƯỜNG...”
“Tôi tìm con đường mới,
Con đường xa vời vợi.
Tôi đi con đường cũ?
Con đường - có đến nơi?
Có niềm vui khôn tả,
Có ánh sáng ngập tràn.
Có cả những hoang mang,
Và tình yêu - cuộc sống.
Trong tình yêu - lắng đọng,
Tôi yêu cuộc sống mình.
Tôi yêu những bình minh,
Và cả hoàng hôn nữa.
Mỗi ngày - TA HIỆN HỮU,
Cùng tình yêu chính TA.
Mỗi ngày - TA HIỆN HỮU,
Trên con đường - VỀ NHÀ.
Mùa xuân đến và đi,
Và mùa xuân thầm thì.
Ta nghe mùa xuân ấy,
Có bước chân em đi.
Ta nghe mùa xuân ấy,
Có bước chân em đi.
Ta nghe mùa xuân ấy,
Có tiếng em thầm thì.
HIỆN HỮU - trong dòng thi,
Trong dòng thi - TA VIẾT.
Có tiếng em thầm thì,
Trong dòng thi ta viết.
Ta chào mùa hạ đến,
Ta tiễn mùa xuân qua.
Một mùa xuân đã qua,
Ta đi con đường mới...”
TK – Lữ khách vô hình, cảm tác