XUÂN QUỲNH – “Chỉ có thuyền mới hiểu – Biển mênh mông nhường nào - …”
Xuân Quỳnh viết:
"...
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ...
..."
TK (*) – Nghiệm:
"Mùa thu xưa em đến,
Em mang một mùa thu.
Mùa thu nay em đến,
Anh cho em mùa thu.
Hoa vàng trên lối nhỏ,
Em đi đâu, về đâu.
Nắng bạc đầu thương nhớ,
Em đi đâu, về đâu.
Quán Coffee, còn đó...
Người còn đó, hay không?
Một mùa Thu trở lại?
Giữa sương khói mịt mù.
Em đi đâu, về đâu?
Giữa một trời thương nhớ.
Em đi đâu, về đâu?
Giữa một trời nhớ thương.
Con đường xưa còn đó,
Quán cốc nhỏ, còn đây.
Em đi đâu, đong đầy,
Giữa muôn ngàn nỗi nhớ.
Em đi đâu, đong đầy,
Giữa muôn ngàn nỗi nhớ.
Quán cốc nhỏ, còn đây,
Con đường xưa, còn đó.
Mây bay về phương nào,
Thu sang, gió lao xao.
Một cơn mưa, rì rào?
Còn ai chờ, ai đợi...
Trong ta, cơn mưa ấy...
Còn ai đợi, ai chờ.
Trong ta, cơn mưa ấy,
Giữa mùa Thu, sáng nay."
TK – Lữ khách vô hình, cảm tác
0 comments:
Đăng nhận xét