Hermann von Helmholtz – Bác sĩ, Nhà vật lý người Đức
Hermann Ludwig Ferdinand von Helmholtz (31 tháng 8 năm 1821 – 8 tháng 9 năm 1894) là một bác
sĩ và nhà vật lý người Đức. Theo lời của 1911 Britannica, "cuộc đời ông từ đầu đến cuối là một người cống hiến cho khoa học,
ông phải được công nhận, về mặt văn hóa, như là một trong những nhà khoa học
tiên phong của thế kỉ 19."
“Tôi cảm phục đầu óc tự do và các ý tưởng độc lập của Helmholtz”
Helmholtz đóng góp nhiều công trình
quan trọng trong một số lãnh vực khoa học. Trong sinh lý học, ông được biết đến
với các tính toán của mắt, các lý thuyết về sức nhìn, các ý tưởng của sự cảm nhận
về không gian của mắt, các nghiên cứu thị lực màu, cảm nhận về âm hưởng, sự cảm
nhận âm thanh, và kinh nghiệm chủ nghĩa. Trong vật lý, ông được biết đến với
các lý thuyết về sự bảo toàn của năng lượng, các công trình trong điện động lực
học, hóa nhiệt động lực (chemical thermodynamics) và về cơ sở cơ học của nhiệt
động lực học. Với tư cách một triết gia, ông được biết đến với các triết lý về
khoa học, các ý tưởng về mối quan hệ giữa các định luật của cảm nhận và các luật
tự nhiên, khía cạnh khoa học của mỹ học, và các ý tưởng về sự mạnh văn minh hóa
của khoa học.
Thời thơ ấu
Helmholtz là con trai của hiệu trưởng
trường Potsdam Gymnasium, Ferdinand Helmholtz, một nhà nghiên cứu ngữ văn cổ điển
và triết học, và là bạn thân của nhà triết học và cũng là một nhà xuất bản tên
Immanuel Hermann Fichte. Các công trình của Helmholtz bị ảnh hưởng bởi triết học
của Johann Gottlieb Fichte và Immanuel Kant. Ông cố gắng theo đuổi các triết lý
của họ trong các vấn đề có tính thực nghiệm như sinh lý học.
Khi còn trẻ tuổi, Helmholtz thích
nghiên cứu về khoa học tự nhiên, nhưng cha ông muốn ông học về y khoa tại
Charité bởi vì có học bổng cho học sinh theo học ngành y.
Helmholtz viết về nhiều đề tài bao gồm
từ tuổi Trái Đất đến nguồn gốc của Thái dương hệ.
Sự bảo toàn năng lượng
Công trình khoa học quan trọng đầu
tiên của ông, một luận án vật lý về sự bảo toàn năng lượng viết 1847 được viết
ra trong bối cảnh nghiên cứu về y học và triết học của ông. Ông khám phá ra quy
luật bảo toàn năng lượng khi nghiên cứu về sự trao đổi chất của cơ bắp. Ông cố
gắng diễn đạt rằng không có sự mất đi của năng lượng trong sự chuyển động của
cơ bắp, bắt nguồn từ suy luận là không cần một "lực sống" nào để lay
chuyển cơ bắp. Đây là sự phủ nhận phỏng đoán truyền thống của Naturphilosophie
mà vào thời điểm đó là một triết lý khá phổ biến trong ngành sinh lý học Đức.
Dựa trên các công trình trước đó của Sadi Carnot, Émile Clapeyron và James
Prescott Joule, ông tiên đoán một mối quan hệ giữa cơ học, nhiệt, ánh sáng,
điện và từ trường bằng cách xem tất cả chúng như là sự biểu diễn của "lực"
(năng lượng trong ngôn ngữ hiện đại) duy nhất. Ông xuất bản các ý tưởng của
mình trong cuốn sách tựa đề Über die Erhaltung der Kraft (Về sự bảo toàn của Lực)
năm 1847.
Helmholtz được nghĩ là người đầu tiên
đưa ra ý tưởng về cái chết nóng của vũ trụ vào năm 1854.
Sinh lý học của giác quan
Sinh lý học của các giác quan của
Helmholtz là cơ sở cho các công trình của Wilhelm
Wundt, một học sinh của Helmholtz, người được xem là một trong những nhà
sáng lập của bộ môn tâm lý học thực nghiệm. Ông, rõ rệt hơn Helmholtz, miêu tả
các nghiên cứu của mình dưới một dạng triết lý thực nghiệm và sự nghiên cứu về
đầu óc là một thứ khác. Helmholtz trong sự phủ nhận truyền thống phỏng đoán của
Naturphilosophie đã nhấn mạnh sự quan trọng của chủ nghĩa vật chất, và tập
trung nhiều hơn về sự hợp nhất của "đầu óc" và cơ thể.
Quang học mắt
Vào năm 1851, Helmholtz đã làm một cuộc
cách mạng trong khoa khám chữa mắt với phát minh của kính soi đáy mắt
(ophthalmoscope); một dụng cụ dùng để khám phần bên trong của mắt. Phát minh
này đã làm ông nổi tiếng thế giới ngay lập tức. Các điều Helmholtz quan tâm vào
lúc đó tập trung thêm vào sinh lý học của các giác quan. Cuốn sách chính của
ông, tựa đề Handbuch der Physiologischen Optik (Sổ tay về quang sinh lý học),
đã cung cấp các lý thuyết thực nghiệm về thị lực không gian, thị lực màu và cảm
nhận về sự di chuyển, và đã trở thành cuốn sách tra cứu cơ sở trong ngành của
ông trong nửa thế kỉ 19. Lý thuyết của ông về sự điều tiết của mắt đã tồn tại
không ai tranh cãi cho đến thập kỉ cuối của thế kỉ 20.
Helmholtz tiếp tục làm việc trong một
vài thập kỉ trên một vài phiên bản khác nhau của cuốn sách, thường xuyên cập nhật
công trình của ông vì các tranh cãi với Ewald Hering người có quan điểm trái
ngược về thị lực về không gian và màu sắc. Cuộc tranh cãi này đã phân chia
ngành sinh lý học trong nửa sau của những năm 1800.
Âm thanh học và mỹ học
Vào năm 1863 Helmholtz xuất bản một
cuốn sách tựa là Die Lehre von den Tonempfindungen als physiologische Grundlage
für die Theorie der Musik (Về sự cảm nhận của nốt nhạc như là cơ sở sinh lý học
của lý thuyết âm nhạc), một lần nữa nói lên sự quan tâm của ông về khía cạnh vật
lý của sự cảm nhận. Cuốn sách này đã ảnh hưởng đến các nhà âm nhạc học cho đến
thế kỉ 20. Helmholtz đã phát minh ra dụng cụ cộng hưởng Helmholtz để cho thấy độ
mạnh của các nốt nhạc khác nhau.
Điện từ trường
Vào năm 1871 Helmholtz di chuyển từ
Heidelberg đến Berlin để trở thành một giáo sư vật lý. Ông trở nên thích nghiên
cứu về điện từ trường.
Oliver Heaviside cho rằng có sóng dọc
(longitudinal wave) trong lý thuyết Helmholtz. Mặc dù ông không đóng góp lớn
vào lãnh vực này, học trò của ông là Heinrich Rudolf Hertz trở nên nổi tiếng là
người đầu tiên biểu diễn được phát xạ điện từ trường. Helmholtz đã dự đoán được
phát xạ E-M từ phương trình Maxwell, và bây giờ phương trình sóng mang tên ông.
Một hiệp hội các viện nghiên cứu lớn ở Đức, Hiệp hội Helmholtz, mang tên ông.
Các học sinh và cộng sự viên
Các học sinh và các nghiên cứu cộng sự
của Helmholtz tại Berlin bao gồm Max Planck, Heinrich Kayser, Eugen Goldstein,
Wilhelm Wien, Arthur König, Henry Augustus Rowland, A. A. Michelson và Michael
Pupin. Leo Koenigsberger, học tại Berlin khi Helmholtz ở đó, viết tiểu sử cho
ông vào năm 1902.
Sưu tầm THẾ GIỚI DANH NHÂN