NGUYỄN ĐÌNH THI – BÀI THƠ “ĐẤT NƯỚC” – “… Sáng mát trong như sáng năm xưa – Gió thổi mùa thu hương cốm mới – Tôi nhớ những ngày thu đã xa – Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội – Những phố dài xao xác hơi may – Người ra đi đầu không ngoảnh lại – Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy…”
Nhà thơ NGUYỄN ĐÌNH THI – trong
BÀI THƠ “ĐẤT NƯỚC”, Tác giả viết, “…Sáng
mát trong như sáng năm xưa – Gió thổi mùa thu hương cốm mới – Tôi nhớ những
ngày thu đã xa – Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội – Những phố dài xao xác hơi
may – Người ra đi đầu không ngoảnh lại – Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy…”
TK (*) – Nghiệm:
Ta biết ta không trẻ như lời mẹ dạy,
Nhưng không quá già để tận hưởng yêu đương.
Khi ngoài kia phưởng phất mùi hương,
Của đôi lứa trên đường nhựa sống
Của Anh của Em dòng máu nóng,
Của Đất nước non sông gấm vóc
…
Và tình yêu quê hương xứ sở đẹp lạ lùng.
Trên tất cả Em là của chung
Là tiếng nói, khôn cùng dân tộc
Là tiếng thơ, khúc dạo tình đời
Là tuổi trẻ, một thời hạnh phúc
Là tương lai, thúc giục đi lên
Và tình yêu xây nền cuộc sống.
Mãi bình yên mọi nẻo đường về,
Tiếng lòng trong tiếng gọi hương quê.
Anh ra đi mùa thu bất tận,
Em trở về trong trận gió đông.
Rền vang lên, tiếng của nỗi lòng,
Tiếng của Anh, non sông bật dậy.
Như ngàn năm thức giấc Em ơi
Như lời than, than một cảnh đời
Như giấc mơ của người trẻ tuổi
Mong quê hương đẹp mãi từng ngày.
Ta đi qua, cuộc sống tràn trề
Một niềm tin trong những đam mê.
Khi Đất nước bốn bề sóng dậy
Khi tình yêu chắp cánh cho Em
Khi tiếng lòng thổn thức trong đêm
Tiếng hy vọng mong chờ hạnh phúc
Và tình ai, giấc mộng êm đềm
Chợt thấy mình quá đỗi lặng im
Trong cuộc sống tiếng chìm tiếng nổi.
Quê hương ơi! Tiếng gọi đời đời
Ta thấy Người đẹp mãi, Người ơi!”
TK – Lữ khách vô hình, cảm tác
0 comments:
Đăng nhận xét